Nói đến thú chơi này thú chơi nọ thì chúng ta không thể không nhớ đến cụ Vương ( cụ Vương Hồng Sển). Cụ Vương là “một dân chơi” thứ thiệt ờ Sài Gòn. Đọc các bài viết, các sách của Cụ, tôi thấy Cụ đúng là một “dân chơi” thứ thiệt rất điệu nghệ. Cụ có rất nhiều “thú chơi” không phải chơi 1một cái. Nào là chơi cổ ngoạn, thú xem truyện Tàu, thú chơi phong lưu cũ mới….. Cụ đã chơi cả đời thiệt là “đã điếu”. Tui ái mộ Cụ thiệt tình. Mặc dù tui chơi không được bao nhiêu.
Ai cũng vây, chắc chắn sẽ có một thú chơi cho riêng mình. Riêng tui thì đã từng chơi guitar từ nhỏ, dù đờn không nhuyễn cho lắm nhưng tự đờn tự nghe thì đã cái lỗ tai mình. Khi đó mình lân lân hai con mắt giống như dân nghiện đến giờ phải phê. Cái đầu thì nghiêng nghiêng như bị phong giật. Mình thì không thấy mình lúc đó chứ người ngoài nhìn vào thì nói thằng đó khùng chắc. Hê hê. Đó là lúc còn nhỏ. Lớn hơn một chút thì chơi bida, bóng bàn, rồi game điện tử dạng bắn xe tăng cổ lỗ sỉ hai người chơi. Ôi thôi tùm lum tùm la. Đến lúc lớn lớn thì thú cua gái. Hihi. Mặc dù hì hục cua tới cua lui, cái được cái không, nhưng khi được thì phiêu phiêu tự đắc. Thật ra đừng nghĩ rằng đây là thú bậy bạ. Lúc đó thế hệ mình rất “trong sáng”, không phải như bây giờ chơi là “tới Z” luôn. Tụi mình cua gái kiểu “phim ảnh” nhiều hơn. Nếu ráp vô bây giờ chắc các bạn trẻ nói thế hệ mình “dzở hơi”. Hihi. Nhưng thời đó là ngoan lắm đó nghe. Vân vân, chơi nhiều quá không kể xiết. Nhưng được cái là chơi hỏng đến đâu. Huhu.
Còn bây giờ thì mình đang có cái thú là chơi phim HD. Các bạn thì đang thú gì đó kể nghe nhe. Khi nào rãnh hầu tiếp chuyện với các bạn về thú chơi này. Bây giờ mình phải out rồi. bibi
Benina